Con yêu! Con biết không, có rất nhiều người xung quanh vẫn thường trách mẹ “nuôi con kiểu gì lạ vậy trời!”. Mấy lúc đó, mẹ buồn lắm, mẹ băn khoăn nữa nhưng mẹ cũng hiểu rằng mình đã không có gì phải hối hận như mẹ đã tin rằng, trên thế gian này chẳng có bà mẹ nào chẳng yêu con bằng tất cả trái tim mình. Và mẹ cũng thế. Nhưng mẹ đã nuôi con khôn lớn bằng cách riêng của mẹ. Ở đó không chỉ có sự bảo bọc, lo lắng, vun vén vẹn toàn mọi việc cho con.
Con nhớ không, ngày con bắt đầu tập đi, trái tim mẹ như vỡ òa trong nước mắt hạnh phúc. Vì chưa thể tự giữ được thăng bằng nên con đã ngã rất nhiều lần. Nhìn hai chân con khụy xuống, đôi bàn tay nhỏ xíu cố bám trên mặt sàn lạnh mà tim mẹ thắt lại. Mẹ chỉ muốn chạy ngay đến bên con, ôm con vào lòng. Nhưng mẹ đã không làm thế, mẹ chỉ đến bên con thì thầm “Con yêu, đứng lên đi tiếp nào, không sao đâu!” mà không làm gì thêm. Bởi mẹ biết, mẹ không thể mãi đi cùng con đến cuối cuộc đời. Con cần nhiều hơn thế, nó là lòng tự tin và sức mạnh biết vượt qua khó khăn con ạ. Những bước đi đầu tiên vất vả, những vấp ngã bây giờ tuy đau những sẽ đau hơn nhiều nếu con không biết đứng lên để tự đi tiếp. Con sẽ còn đau hơn thế này nữa.
Con đã đứng lên được. Nước mắt mẹ lại rơi.
Lâu rồi thành thói quen, những lần ngã nhẹ không làm con khóc. Con đã tự biết đứng dậy, phủi sạch tay rồi lắc đầu nói: “Không đau, không đau.” Bây giờ con đã tự đứng vững được trên đôi chân của mình rồi đó.
Khi con bắt đầu vào mẫu giáo, mẹ lo lắm vì không thể nhìn thấy con cả ngày. Những buổi đầu thật sự rất khó khăn. Con không muốn xa mẹ và mẹ cũng vậy. Khi con níu tay mẹ òa khóc, mẹ chỉ muốn ôm con về thật nhanh, thật nhanh. Nhưng mẹ buộc phải mĩm cười trao con cho cô giáo không một chút bịn rịn. Lần đó, mẹ cứ đứng mãi nơi cổng trường ngước nhìn lên phòng học của con mà nghe mắt mình cay xè. Con biết vì sao không? Vì mẹ muốn con hiểu rằng việc xa mẹ thật không quá đáng sợ, con cần tự tin hơn, mạnh mẽ hơn để bước ra với thế giới rộng lớn mà ở đó không có mẹ. Con có nhớ mẹ đã nói gì với con không? Chỉ đơn giản là “Mẹ biết con rất nhớ mẹ nhưng con sẽ có các cô, cô giáo cũng sẽ yêu con như mẹ vậy, con còn có nhiều bạn nữa. Nếu nhớ mẹ quá, con hãy vẽ mẹ ra trên giấy, con sẽ bớt nhớ mẹ hơn. Con nhé!” Vậy đó, và chỉ vài ngày sau, việc đi học với con thật bình thường và hạnh phúc.
Khi con lớn hơn một chút, mẹ đã để con tự ăn phần ăn của mình trong khi nhiều bạn khác lại được mẹ bón cho. Rồi mẹ dạy con cách tự mặc quần áo, tự lên giường ngủ vào giờ quy định,…và nhiều thứ khác nữa. Những lần đầu tiên thật khó khăn với cả con và mẹ. Nhìn con lúng túng với cái muỗng trên tay hay khóc òa lên mỗi khi đến giờ đi ngủ mẹ chỉ muốn vứt bỏ tất cả cái kế hoạch mệt mỏi này đi. Nhưng mọi việc đã qua, giờ con đã thật tự tin nói rằng “mẹ để con tự làm được rồi, con làm tốt không mẹ?”
Con yêu ạ! Mẹ hạnh phúc biết bao khi mỗi ngày con cùng mẹ nhặt rau, làm bếp. Mẹ cầm chổi lớn, con cầm chổi bé. Mẹ lau nhà, con dọn dẹp đồ chơi,… Con còn biết giúp mẹ chạy qua nhà dì Bảy mua chai xì dầu này, đường này, nước mắm và cả mì tôm nữa. Có hôm, con lon ton đi được dăm phút lại quay về “Mẹ ơi! Mẹ bảo con mua xì dầu nhưng dì Bảy chỉ có mắm thôi mẹ ạ!” Ba ngồi nhà trên phá lên cười. Con biết vì sao không? vì con không thể nhớ mẹ đã dặn con phải mua đường. Con lại quay ra và líu lo “đường, đường, đường, nữa cân đường, nữa cân đường dì Bảy ơi!” Lần này mẹ đã cười con ạ! Mẹ cười vì con hiểu rằng mình cần làm gì đó để không phải quên hay nhầm lẫn nữa những việc thuộc về tránh nhiệm của mình.
Rồi khi làm xong việc hai mẹ con cùng nhau hát múa ăn mừng chiến thắng. Con có hạnh phúc với khoảng thời gian được ở gần mẹ như thế không con? Riêng với mẹ, sẽ không bao giờ có thể quên như không thể quên những ngày mẹ được ở bên bà ngoại và mẹ bảo rằng “con đã lớn rồi mà mẹ, con muốn được giúp mẹ!” trước nụ cười rạng rỡ của ngoại. Con của mẹ giờ cũng đã lớn, là “người lớn tí hon” của mẹ, phải không con yêu!
Lắm lúc, mẹ cũng có lỗi với con khi không thể giữ lời hứa đưa con đi công viên hay đón con muộn. Mẹ biết dùng sự bận rộn của công việc để giải thích đôi khi chỉ là sự ngụy biện và lo lắng rằng sẽ có lúc con chẳng tin mẹ nữa. Mấy lúc đó mẹ đã xin lỗi con mặc dù ba bảo “không cần thiết phải thế” và sau đó mẹ sửa sai ngay. Có lẽ nhờ đó mà con không giận mẹ, con còn biết nói lời xin lỗi và sửa lỗi khi vô tình mắc phải. Nhưng quan trọng hơn cả, mẹ biết rằng con sẽ tin mẹ, hiểu và không cho rằng mẹ đã không giữ lời hứa với con. Con cũng sẽ làm thế, nhé con yêu!
Mẹ đã nuôi con bằng cách đó đấy, con yêu. Bất kể người ta nói gì, mẹ vẫn không hối hận hay tiếc nuối về bất kỳ điều gì mình đã làm với con bởi mẹ yêu con bằng tình yêu trọn vẹn nhất và mong muốn con có được cả bầu trời tương lai hạnh phúc.
Có lẽ, tình yêu thương nhiều lúc không chỉ bằng vòng tay ôm con trong lòng thật chặt mà quan trọng hơn cả là đủ dũng cảm mở rộng vòng tay để con bước đi mạnh mẽ bằng chính đôi chân của mình, con yêu ạ!
Tú Oanh
Leave a Comment