Tôi vẫn chỉ là một bà mẹ tồi

Lúc chưa có con, tôi luôn tưởng tượng và tin chắc mình có thể trở thành một bà mẹ tốt. Tôi sẽ luôn ngọt ngào với con mình, chăm sóc chúng chu đáo, nhẹ nhàng với chúng ngay cả khi con phạm lỗi. Với niềm mơ ước đơn giản đó, tôi đã cố đọc thật nhiều sách khi mang thai, nuôi dạy con, học hỏi kinh nghiệm từ những người đi trước, lắng nghe, chăm chú nhìn từng việc làm, cử chỉ của các mẹ đi trước.

Cho đến khi tôi mang thai, tôi vẫn luôn tâm huyết sẽ dành cho con tất cả những gì tốt đẹp nhất. Nghe người ta bảo, có thai phải cố ăn cá nhiều cho con khỏe lại thông minh. Vậy là, dù rất ngại với món cá, tôi vẫn cố nín thở để ăn chúng một cách ngon lành. Nhiều khi chồng đi công tác xa, ở nhà một mình thật chẳng dễ chút nào, nhưng tôi luôn dặn lòng không được lo lắng, sợ hãi vì tôi biết bất kỳ một trạng thái tâm lý bất an nào nơi tôi đều ảnh hưởng đến đứa con trong bụng. Tôi không muốn con mình lớn lên thiếu can đảm, thiếu tự tin, do đó, dù sợ đến đâu tôi vẫn cố kìm lòng để không bị chấn động, tôi sẽ hát, sẽ cười, sẽ quên đi mình đang ở đâu, thấy gì để tâm trạng luôn thỏa mái nhất có thể.

Tôi đã bị động thai ở tháng thứ sáu. Biết mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, chồng lại thường xuyên đi công tác qua đêm, tôi chọn cho mình cách sống lạc quan nhất. Đứa con trong bụng trở thành người bạn, người chiến hữu sát cánh cùng tôi. Tôi động viên mình, động viên cả con cùng nhau vượt qua. Tôi nói chuyện với đứa con đang dần trưởng thành trong bụng và đọc lên những suy nghĩ của nó, mặc dù thực tế tôi làm sao hiểu được một bào thai đang nghĩ gì.

Chín tháng trôi qua, và tôi chào đón con mình trong đau đớn. Đó là ca sinh khó, bác sĩ buộc phải mổ cấp cứu để cứu hai mẹ con. Tôi đã có rất nhiều đêm liền không ngủ chỉ để nhìn thiên thần bé nhỏ của mình. Mãi đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa từng có một đêm ngủ xa con.

Thế nhưng, tôi vẫn chỉ là bà mẹ tồi. Dù đã cố dặn lòng, nhưng tôi vẫn không thể kiềm chế được cơn nóng giận của bản thân khi con ăn chậm, khóc quấy, phá hỏng đồ chơi, … Hay bất cứ điều gì mà tôi có thể gán cho tội “hư”. Những lúc đó, tôi dùng hình phạt với con. Lúc thì cái đét bằng tay vào mông, khi lại là trận đòn bằng roi với lằn ngang, lằn dọc. Việc trách mắng con cũng không phải là ít.

Cho đến một hôm, bữa cơm trưa chỉ có hai mẹ con với nhau. Tôi cố mua những con tôm ngon nhất từ chợ về nấu riêng cho cháu, lòng thấp thỏm chờ để được nhìn vẻ háo hức ngon miệng của con. Hy vọng nhiều, nên thất vọng càng lớn, bữa cơm kéo dài hơn một tiếng đồng hồ. Cố nén cơn giận để dỗ dành nhưng không thể, tôi đã phạt con. Tránh dùng roi vọt, tôi chọn biện pháp hù dọa “con ở nhà đó, mẹ buồn quá nên không muốn ở nhà nữa”. Con khóc thét lên sợ hãi. Cuộc chiến kéo dài hơn mười phút, trong hoãn loạn, con đã van tôi “Con lạy mẹ, nếu mẹ bỏ đi thì con cũng không muốn sống nữa!”

Lòng tôi đau như cắt, tôi đã làm gì thế này, chắc con đã đau đớn lắm phải không con. Tôi khựng lại, đứng chết trâng nhìn con. Tôi càng cố muốn làm người mẹ tốt lại càng trở thành người mẹ tồi tệ. Tôi thật sự thấy mình tồi tệ hơn bao giờ hết. Những gì tôi nói ra, tội đọc thấy đều chỉ là thứ lý thuyết suông, không một chút giá trị, một chút ý nghĩa nào cả. Những thứ đó chỉ là thứ bỏ đi nếu tôi không thể kiềm chế bản thân mình. Phải chăng, tôi đã không yêu con bằng tất cả trái tim mình, phải chăng tôi vẫn chưa thật sự cố gắng để làm người mẹ tốt. Tôi phải làm gì đây! Tôi phải làm gì để trở thành người mẹ thật sự, phải làm gì để có thể nuôi dạy con nên người có ý nghĩa!

Mẹ Nhím

Leave a Comment